Sau 24 năm chờ đợi, Đức đã trở lại ngai vàng bóng đá thế giới. Đó là chiến thắng của cái tôi và sự bản lĩnh. Đó là cái kết có hậu của cuộc cách mạng mang tầm thập kỉ…
1. 24 năm là khoảng thời gian quá dài với một thế hệ luôn dõi mình theo hành trình bóng vàng World Cup. Brazil và Italia cũng phải mất ngần ấy thời gian để đính lên ngực ngôi sao thứ 4. Và đêm qua, người Đức đã đăng quang như một lộ trình đã vạch sẵn, như thể họ tới Brazil và làm nên điều thần kì, cho người Đức và cho cả lục địa già.
Đức đã trở thành đội bóng châu Âu đầu tiên giành cúp vàng trên đất Nam Mỹ. Chỉ cần nhắc tới chiến tích ấy là đủ để Joachim Low và các học trò dậy lên niềm tự hào tự hào. Maracana, SVĐ vốn dành cho các trận siêu kinh điển của bóng đá Nam Mỹ, nay đã trở thành sàn đấu tôn vinh người Đức. Ở đó, Mannschaft đâu chỉ nhận được sự cổ vũ của hàng vạn CĐV quê nhà. Họ còn là đối tượng được cổ vũ của CĐV Brazil, những người chẳng muốn “kình địch” Argentina làm mưa làm gió trên mảnh đất thiêng liêng nhất ở Rio de Janeiro.
Có một sự nuối tiếc dành cho Lionel Messi nhưng Đức quá xứng đáng! Họ là đội bóng gây ấn tượng nhất xiên suốt giải đấu. Cái cách mà thầy trò Joachim Low tiếp cận Brazil 2014 cũng khiến cả thế giới phải ngả mũ. Đó là lối chơi tấn công cống hiến, trong khi các đối thủ khác như Brazil, Hà Lan, Argentina đều phảng phất đâu đó sự thực dụng để có mặt ở vòng 4 đội mạnh nhất.
2. Đức đã vô địch bằng cái tôi của mình, bằng nét truyền thống mà có lẽ chỉ xuất hiện ở đội tuyển Đức. Đó là khí chất tập thể, 10 người như một người. Rõ ràng, rất khó để tìm ra một cá nhân nổi trội hoàn toàn trong tập thể Mannschaft ở giải đấu năm nay nói chung và ở trận chung kết đêm qua nói riêng.
Người ta nhắc tới Miroslav Klose bởi anh đã hoàn tất sứ mệnh với 2 bàn thắng, đủ để đưa “người ngoài hành tinh” Ronaldo lùi vào quá khứ. Người ta nhắc tới Thomas Muller vì tiền vệ này tiếp tục thể hiện cái duyên với 5 pha lập công. Đây là ngôi sao được kì vọng sẽ theo bước kỉ lục của Miro trong tương lai. Kroos được nhắc tới trong vai trò kiến thiết lối chơi, miếng ghép thể hiện rõ nhất cách chơi và đấu pháp của người Đức.
Nhưng nói tới tinh thần thép của Mannschaft, phải kể tới Bastian Schweinsteiger, người đã bị “chém” liên tục ở Maracana đêm qua, thậm chí đã đổ máu. Nhưng anh vẫn đứng vững và trở thành hình tượng đẹp để cả tập thể nêu cao tinh thần quyết tâm. Rồi trong tập thể ấy, phải cần tới sự cần mẫn của Philipp Lahm, chất ranh lỏi của Manuel Neuer hay bản lĩnh của Mats Hummels.
Tất cả đã hòa quện tạo nên cái tôi rất riêng của đội tuyển Đức. Ở đó, ai cũng quan trọng, kể cả những người thường xuyên ngồi dự bị. Minh chứng là đêm qua, Andre Schurrle và Mario Gotze, những người vào sân từ băng ghế dự bị, đều in dấu ấn đậm nét trong nỗ lực ghi bàn thắng duy nhất. Chất tập thể cũng là thứ vũ khí gắn liền với thương hiệu “cỗ xe tăng” trong giai thoại thành công của bóng đá Đức. Nó khác hẳn với một Argentina luôn đau đáu chờ đón khoảnh khắc xuất thần của Leo Messi.
Chất tập thể của người Đức còn hiển hiện rõ trên khán đài, khi Tổng thống Joachim Gauck và Thủ tướng Angela Merkel cùng góp mặt trong bữa tiệc tự hào của Mannschaft. Trong khi ấy, nữ Tổng thống của Argentina, Cristina Kirchner đã từ chối sang Brazil chỉ vì bận sinh nhật cậu cháu trai. Sinh nhật năm nào cũng có nhưng để vào chung kết, Albiceleste đã phải mất tới 24 năm chờ đợi…
3. Sau cùng, người ta phải nhắc tới bản lĩnh và khí phách của người Đức trên đất Brazil. Cần biết rằng trước giờ khắc khai trận ở Maracana, Đức đã gục ngã liên tiếp ở 4 giải đấu lớn trước đó (World Cup 2006, EURO 2008, World Cup 2010 và EURO 2012). Đó đều là những giải đấu mà Mannschaft thua đau ở thời điểm định mệnh.
Nếu nói “thất bại là mẹ của thành công” thì Đức đã rút ra quá nhiều bài học. Đêm qua, họ không còn tâm lí sợ sệt khi bước ra thảm cỏ Maracana. Đức chiến đấu như thể cúp vàng chắc chắn thuộc về họ, bình tĩnh, kiên nhẫn, lầm lì chờ đợi, không vội vàng để rồi lĩnh trọn cú đấm đau đớn như những vết thương rỉ máu suốt 8 năm qua.
Nói như Miroslav Klose “Chúng tôi đã kiềm chế được sự nóng vội bởi chúng tôi biết mình xuất sắc hơn và có cơ hội lớn để nhận giải”. Có lẽ không chỉ Klose mà các ngôi sao khác của Mannschaft đều mang trên mình thứ vũ khí ấy để chống lại Argentina.
Khoảnh khắc thể hiện rõ nhất sự kiên định của người Đức là khi tung Gotze vào sân thay Klose (ở phút 88), cùng thời điểm Argentina tung Gago vào thay Perez với ý đồ phòng ngự chặt. Người Đức không ngần ngại mạo hiểm dù đó là những phút cuối cùng. Đơn giản bởi họ đã vượt qua cảm giác sợ hãi. 30 phút hiệp phụ là thời điểm Mannschaft thể hiện họ mạnh hơn và đủ sức kết thúc cuộc tranh tài tại đây.
Ở hiệp phụ, lại ở trận chung kết World Cup, không nhiều đội bóng dám mạo hiểm chơi tấn công. Nhưng Đức đã đi theo cách ấy dù phía sau, họ thường xuyên đối mặt với các pha bứt tốc “ghê rợn” của Lionel Messi. Khí phách, bản lĩnh và sự mạo hiểm của thầy trò Joachim Low đã được đền đáp xứng đáng.
4. Chiến thắng đêm qua ở Maracana là phần thưởng xứng đáng cho nỗ lực của ĐT Đức ở giải năm nay. Nhưng đó lại là cái kết có hậu của cuộc cách mạng mang tầm thập kỉ. Chính xác là kể từ World Cup 2006 trên sân nhà, Đức đã xa rời phong cách xù xì, thực dụng trong quá khứ để gia nhập hàng ngũ các đội bóng tấn công cống hiến.
Đêm qua, người Đức gọi tên Joachim Low nhưng chẳng ai quên đóng góp của Jurgen Klinsmann, người đã đặt nền móng cho cuộc cách mạng trước năm 2006. Sự thay đổi mang tầm chiến lược của Klinsmann – Joachim Low đã có những tác động to lớn tới công tác đào tạo trẻ của bóng đá Đức. Từ đó, họ bắt đầu sản sinh ra những ngôi sao tấn công tên tuổi như Thomas Muller, Toni Kroos, Mesut Ozil, Andre Schurrle hay Mario Gotze,…
Để rồi đêm qua, những ngôi sao đó đã đưa người Đức “lên đỉnh”, kết thúc chu trình chờ đợi gần 1 thập kỉ. Đây là lúc ĐT Đức chín muồi cả về tham vọng lẫn lực lượng. Thế nên, việc họ lên ngôi ở Maracana là cái kết rất xứng đáng!
Nhật Minh