Kiểu HLV cổ điển như Louis van Gaal, Jose Mourinho đang trở nên lỗi thời, bóng đá thế giới bây giờ cần cá tính kiểu "đại ca" như Simeone hơn.
Quên Louis van Gaal đi, vì dù có nắm mọi sơ đồ chiến thuật của bóng đá thế giới từ cổ đến kim, ông cũng chẳng giúp MU thong dong ở Ngoại hạng Anh. Hãy để Jose Mourinho ngủ ngon với dĩ vãng tươi đẹp từ gần chục năm trước với những màn tâm lý chiến căng thẳng, sặc mùi thù hận.
Bóng đá thế giới bây giờ không cần những con người như thế, những HLV luôn tự coi mình là số một và cho bản thân là ngôi sao duy nhất của đội bóng. Bởi dù có xuất sắc đến đâu, họ cũng chẳng thể vào sân ghi bàn và phòng ngự thay cầu thủ được.
Chính cầu thủ, những người chạy quần quật suốt 90 phút mới là nhân tố trực tiếp nhất giúp những đội bóng thành công. Còn khi đội bóng thất bại, không phải cầu thủ mà chính HLV mới là những người bị tống ra đường đầu tiên.
Trong xã hội thông tin biến đổi như ma trận bây giờ, cầu thủ mới là những người được quan tâm nhất. Còn vai trò của HLV đang bị giảm dần. Điều này hiển nhiên rất dễ được kiểm nghiệm từ thực tế nếu cho Barca của Luis Enrique hay Real Madrid của Zinedine Zidane chạm trán... MU của Louis van Gaal. "Tulip thép" có thể vượt trội so với 2 đồng nghiệp trẻ, nhưng gần như chắc chắn, ông sẽ thua ở cuộc chiến sân cỏ.
Khi những siêu CLB ra đời và thu hút được một loạt ngôi sao bóng đá, giá trị của HLV có khi chỉ là thúc đẩy động lực thi đấu và tinh thần đồng đội cho học trò. Hẳn chưa ai quên Avram Grant - một HLV gần như vô danh so với Jose Mourinho. Nhưng chính người đàn ông Israel đã vực dậy cả một Chelsea tan hoang và khủng hoảng niềm tin nghiêm trọng thời hậu Mourinho.
Hoặc như Roberto di Matteo (lại 1 người vô danh nữa). Nhà cầm quân người Italia gần như chẳng có phương pháp gì khi lên nắm quyền ngoài chiêu bài "xe buýt 2 tầng" và động viên học trò chiến đấu hết mình. Ấy vậy mà ông lại viết nên chiến tích huy hoàng nhất cho Chelsea khi giúp đội này vô địch Champions Leauge.
Những người như Grant, Di Matteo bây giờ không còn hiếm nữa. Mới nhất là Zidane, người chưa từng có kinh nghiệm huấn luyện thực tế và chỉ vừa mới có bằng HLV chuyên nghiệp, đã đá bay chiếc ghế của “lão thành” Benitez, người ta hiểu thời của những người Zidane đã bắt đầu.
Lẽ dĩ nhiên, Perez đã mạo hiểm, như rất nhiều tờ báo đã phân tích. Nhưng nếu để ý đến một loạt các CLB lớn khác ở Tây Ban Nha như Barca, Atletico và Valencia, họ hiện tại cũng chỉ toàn sử dụng những người có rất ít kinh nghiệm.
Diego Simeone trước khi gây tiếng vang ở Vicente Calderon chỉ có thành tích duy nhất là giúp Catania trụ hạng. Luis Enrique thì bị "đá đít" khỏi AS Roma vì những mâu thuẫn với Francesco Totti và một lối đá tiki-taka chưa thành hình. Gary Neville thậm chí còn chưa trực tiếp cầm quân ngày nào.
Nhưng khát khao của những con người này là rất lớn. Neville sẵn sàng bỏ qua một quên vị trí trợ lý HLV ĐT Anh an nhàn để đương đầu với 1 nhiệm vụ cân não hơn. Simeone và Enrique cũng như vậy. Để rồi như 1 lẽ tự nhiên, họ luôn biết cách truyền tinh thần chiến đấu đến những học trò.
Thay vì một "sư phụ" mang tính truyền thống, bóng đá bây giờ ưa thích 1 "đại ca" như Simeone, như Enrique hơn. Họ đều xuất thân từ cầu thủ, hiểu được tâm tư tình cảm của "đàn em". Vì thế, rất dễ dàng tìm được tiếng nói chung với đám học trò mới.
Chẳng thế mà tại Anh, Ryan Giggs cũng đang hướng đến chiếc ghế nóng ở Old Trafford, sau khi Pep Guardiola về Man City.
Theo Phan Nguyên (VTC News)