Năm 2016, số phận như trêu ngươi hai tài năng trẻ của bóng đá Việt Nam: tiền đạo Nguyễn Công Phượng và tiền vệ Nguyễn Tuấn Anh. Nhưng “tiễn khỉ đón gà”, sang năm mới 2017, bộ đôi này hứa hẹn sẽ bùng nổ trở lại.
SỰ THAY ĐỔI CỦA CÔNG PHƯỢNG
Ai là ngôi sao được cưng chiều nhất ở HA.GL? Câu trả lời là Nguyễn Công Phượng. Đúng vậy, nổi lên trong màu áo U19 Việt Nam, Công Phượng sớm bộc lộ tố chất của một ngôi sao. Bất chấp mọi sóng gió, búa rìu từ dư luận, Công Phượng luôn tạo ra sức hút đến lạ kỳ.
Người ta từng đề cập đến Tuấn Anh, Xuân Trường và Công Phượng như bộ ba xe - pháo - mã. Nhưng thực tế, Công Phượng mới chính là “hoàng tử” của phố Núi, bởi con đường đến với trái bóng của anh tựa như câu chuyện cổ tích của một chàng trai bần nông, chăn trâu cắt cỏ rồi vụt sáng thành một… thần tượng.
Tài năng của Công Phượng là không thể phủ nhận. Nhưng dường như tiền đạo này thiếu sự định hướng và có lẽ trước những ánh hào quanh lấp lánh, một người trẻ như Công Phượng đã bị cuốn theo. Năm 2016 là một “nốt buồn” của cầu thủ người Nghệ An. Anh chơi không mấy thành công cả ở CLB Mito Hollyhock lẫn ĐTQG Việt Nam.
Nhưng với Công Phượng, đó không phải là quãng thời gian vô ích, như anh chia sẻ: “Nhiều người nói tôi thất bại khi chuyển đến Nhật Bản chơi bóng và trở về thi đấu cho ĐT Việt Nam, nhưng tôi không nghĩ thế. Tôi cho rằng mình được nhiều hơn mất. Nhờ những cú vấp, tôi biết mình đang ở đâu và phải cố gắng nỗ lực hơn nữa để hoàn thiện bản thân”.
Thực tế, có những lúc người ta thấy Công Phượng lạc lõng trên sân và thấy cả sự tham lam, cái sự tham lam mà hơn một lần tôi đã đề cập đến rằng: Nó làm nên một Công Phượng rất riêng. Bây giờ Công Phượng đã thay đổi. Sự thay đổi để tốt cho tập thể và đặc biệt tốt cho cá nhân anh. Dẫu vậy ở thời điểm nào đó, những người yêu mến Công Phượng vẫn mong anh sẽ “lóe sáng” trong một pha bóng, với tích tắc từng khiến hàng triệu con tim yêu bóng đá thổn thức và say đắm.
Trước Tết, tôi đã gọi cho bà Nguyễn Thị Hoa - mẹ Công Phượng. Tôi hỏi: “Năm mới cô có muốn chia sẻ gì với Phượng không?”. Bà Hoa chỉ cười thỏ thẻ, rồi bảo: “Nếu được hãy nói với hắn, cứ đá đi, đá bóng như thời chăn tru (trâu) cắt cỏ ấy. Cứ thoải mái, tự nhiên, gắng hết mình, sẽ chẳng ai trách hắn đâu”.
Vâng, với mẹ, Công Phượng dù lớn vẫn còn là cậu bé chăn trâu ngày nào. Và thực tại, cậu bé ấy đang gánh trên vai niềm tin của hàng triệu người hâm mộ và điều đó vô tình tạo ra áp lực ngàn cân trên đôi chân của mình. Song có lẽ, sang năm mới, một cánh cửa mới sẽ mở ra vì như Công Phượng tâm sự: “Ai rồi cũng phải khác, phải tìm một chỗ đứng, lối đi cho riêng mình trong cái nghề đã chọn”.
CHUYỆN “CHÀNG NHÔ”
“Chân sao rồi Nhô ơi?”. “Chắc tôi thua rồi anh ạ! Buồn quá, lần đầu có được vinh dự này, cuối cùng lại để nó trôi qua tay, phải làm buồn lòng mọi người rồi”… Đó là một đoạn hội thoại ngày ĐT Việt Nam lên đường sang Myanmar tham dự vòng bảng AFF Suzuki Cup 2016 giữa tôi với Nguyễn Tuấn Anh, cầu thủ được đồng đội đặt cho biệt danh là “Ronaldinho Việt Nam” nhưng lại mê mẩn Zinedine Zidane.
2016 đúng là một năm vận hạn của cầu thủ người Thái Bình này. Chính bố của Tuấn Anh - ông Nguyễn Văn Dung cũng không giấu được cảm xúc khi nói về cậu con trai: “Mỗi khi nhắc đến Tuấn Anh, gia đình tôi cảm thấy xót và lo lắng lắm. Hắn chưa bao giờ hé răng than vãn nửa lời. Ấy vậy mà trước khi ĐT Việt Nam lên đường dự AFF Suzuki Cup 2016, hắn gọi về và nấc lên những tiếng không thành lời: Con đau lắm bố ơi!”.
Tôi biết Tuấn Anh đau. Đó không chỉ là nỗi đau thể xác với những chấn thương liên miên mà còn là cả những dư chấn về tinh thần. Trong những cuộc điện đàm giữa đêm từ Nhật Bản, niềm hy vọng của bóng đá Việt Nam tâm sự rằng: “Tôi khó tìm được chỗ đứng ở CLB Yokohama vì các HLV không dành đất diễn cho những người trẻ như tôi. Có lẽ tôi sẽ về nước rồi tìm cơ hội khác”.
Tiếc cho Tuấn Anh, bởi anh là một tài năng hiếm có nhưng lại không thể phát tiết ở xứ mặt trời mọc. Cũng lạ, khi trở về khoác áo ĐT Việt Nam, “Nhô” như lột xác với đôi chân biết nhảy múa, kỹ năng chơi bóng thượng thừa ở lứa tuổi đôi mươi. Có lẽ không chỉ riêng HLV Nguyễn Hữu Thắng mà hàng triệu ánh mắt đều chờ những màn trình diễn của chàng lãng tử này. Tiếc thay, người nghệ sỹ ấy lại phải vắng mặt trên sân khấu lớn nhất năm của bóng đá Việt Nam.
Tôi đã hỏi: “Nhô nghĩ gì khi thấy Xuân Trường, Văn Toàn, Văn Thanh và cả Công Phượng ngang dọc trên sân cỏ?”. Tuấn Anh chỉ cười hiền và nói: “Nhìn đồng đội chơi bóng, tôi thèm khát lắm. Nhưng nó cũng là động lực để tôi hồi phục chấn thương và một ngày nào đó, nếu được trao cơ hội sẽ lại nắm lấy. Phải, năm nay tôi đã 22 tuổi, không còn là một cậu bé nữa, phải chứng minh thôi”.
Vâng, “tống cựu nghinh tân”, sang năm mới xin được chúc cho Tuấn Anh và Công Phượng có được đôi chân lẫn cái đầu khỏe mạnh. Hãy tin, rồi đây họ sẽ lại tiếp tục khiến các khán đài dậy sóng như đã từng làm.
NGUYỄN CÔNG PHƯỢNG:
“Thôi, năm cũ cho qua đi”
“Tôi vẫn ước mơ là được ra nước ngoài, mà cụ thể là châu Âu thi đấu. Nhìn lại năm qua, tôi đã học được rất nhiều thứ. Đó là những bài học và cũng là hành trang trong cuộc đời cầu thủ của tôi. Tôi có rất nhiều điều muốn nói, nhưng thôi, tất cả đã là chuyện cũ rồi. Hy vọng sang năm, mọi việc sẽ tấn tới”.
NGUYỄN TUẤN ANH:
“Năm tới tôi sẽ mới”
“Một năm đáng nhớ và cả đáng quên với bản thân tôi. Tôi còn trẻ và còn nhiều thời gian để hoàn thiện. Tôi chẳng phải là ngôi sao này nọ mà bình thường như bao cầu thủ khác, thế nên chỉ cầu mong có được đôi chân khỏe mạnh. Mọi muộn phiền xin để lại năm cũ và chào đón những điều mới hơn ở năm con gà”.