Ngày hôm qua, có một đội tuyển đáng tự hào thế đấy!
Thể Thao 247 - Thất bại trước đội tuyển Nhật Bản không phải là gì quá ghê gớm, vì họ là đội tuyển giàu thành tích nhất ở Châu Á. Tuy nhiên, sau trận thua này, không ít người hâm mộ nhớ lại lời an ủi của huấn luyện viên Park Hang Seo đến với U23 Việt Nam tại Thường Châu 1 năm trước "Chúng ta đã cố gắng hết sức, tại sao phải cúi đầu?".
VIDEO: Màn trình diễn đỉnh cao của Văn Lâm trước Nhật Bản
Kết thúc 90 phút trận tứ kết đầu tiên, Nhật Bản đánh bại Việt Nam 1-0. Vâng, tỉ số là 1-0, chúng ta chỉ thua vì quả phạt đền và đã chơi thật sự sòng phẳng với một đội bóng tầm cỡ như Nhật Bản. Nếu chỉ mới 1 năm trước thôi, bạn bảo đội tuyển Việt Nam chơi ngang cơ với Nhật Bản, nhiều người sẽ bảo bạn bị điên đấy. Còn ngay lúc này, nếu bạn hỏi điều đó, tôi dám chắc rằng nhiều người trả lời “điều bình thường thôi mà”. Đấy không phải là do bản thân tôi tự đề cao đội tuyển nước nhà quá mà đó là sự thật rõ rành rành.
Kể từ khi, ông Park Hang Seo dẫn dắt đội tuyển Việt Nam, không chỉ tôi mà rất nhiều người hâm mộ có cái nhìn khác về đội tuyển quốc gia. Từ một khu vực Đông Nam Á bé nhỏ - vùng trũng của bóng đá - chúng ta đã tiến thẳng ra châu lục và làm nên nhiều chiến tích vẻ vang ở đấu trường Châu Á. 1 năm khộng phải là khoảng thời gian quá dài nhưng cũng không nhiều để giúp tuyển Việt Nam từ 1 đội bóng thua kém Thái Lan, thậm chí đôi lúc còn để Malaysia hay Indonesia vượt mặt, trở thành lá cờ đầu của cả Đông Nam Á. Vậy mà giờ đăy đúng là Việt Nam đã là tấm gương cho cả Đông Nam Á hay thậm chí các đội bóng Châu Á phải kính nể.
Bị Nhật Bản dẫn bàn trước, đội tuyển Việt Nam vẫn bình tĩnh triển khai lối chơi và tạo được nhiều tình huống nguy hiểm về phía thủ thành Shuichi Gonda. Nhìn những bước chạy đầy dũng mãnh của các cầu thủ trên sân, những chiếc áo thấm đẫm mồ hôi, những lời động viên lẫn nhau trong mọi hoàn cảnh, thì chúng ta thấy được rằng họ phải cố gắng nhiều thế nào.
Khi các cơ hội cứ lần lượt bị bỏ qua, thì đâu chỉ các cổ động viên cảm thấy tiếc nuối. Người hâm mộ hụt hẫng một thì các cầu thủ trên sân tiếc nuối mười. Hình ảnh Công Phượng ôm đầu, nhắm tịt mắt lại sau cú sút cực căng văng lên trời ở cuối trận, thật xót xa. Tình huống Văn Toàn chạy chỗ sau khi nắm bắt ý đồ chuyền dài của Xuân Trường nhưng lại thiếu một bước chân để đón bóng thành công. Văn Toàn nghiến răng bất lực, nhìn quả bóng lăn ra ngoài biên, thật đáng thương. Các cầu thủ đã làm hết sức mình nhưng ở thời khắc quyết định lại không được ông trời chiều lòng. Chơi bóng ngang ngửa, đội lúc còn áp đặt được thế sân thử hỏi ở Châu Á có mấy đội bóng làm được? Chúng ta không thua kém họ quá nhiều, chúng ta chỉ chưa may mắn như họ thôi.
Chẳng có gì đáng chê trách các cầu thủ của chúng ta cả, vì họ đã làm quá hoản hảo cho công việc của mình rồi. Họ ra sân với tinh thần quật cường, quyết tâm cao ngất như đúng với biệt danh của đội tuyển “Những Chiến Binh Sao Vàng”. Họ rời sân với cái đầu ngẩng thật cao và đầy kiêu hãnh chỉ vào ngôi sao vàng trên ngực áo: “Đội tuyển Việt Nam là phải như thế này đấy.” Và chính lứa cầu thủ này truyền thêm niềm tin cho chính chúng ta vào một tương lai đầy hứa hẹn của bóng đá nước nhà.
Rồi những ngày về sau, 10 năm hay 20 năm, người hâm mộ nước nhà hay thậm chí những Công Phượng, Quang Hải, Văn Lâm, Văn Hậu, … có thể mỉm cười tự hào nhớ lại trận đấu ngày hôm nay. Một trận đấu mà không chỉ 11 cầu thủ trên sân, còn cả các cầu thủ dự bị cho đến ban huấn luyện đều đã chiến đấu hết mình, đầy quả cảm vì màu cờ sắc áo. Bản thân chúng ta cũng thật tự hào khi được chứng kiến trực tiếp trận đấu đầy cảm xúc như thế này.
Như thầy Park đã nói “Chúng ta đã cố gắng hết sức, tại sao phải cúi đầu?“ Đúng, tại sao lại phải cúi đầu đúng không các chàng trai áo đỏ?.